BÀI HỌA 1
Thu sầu
Bàng bạc đầu non đến cuối ngàn
Hơi sương lành lạnh buổi thu sang
Lửng lơ mây mỏng buông màn tím
Hiu hắt rừng thưa rủ áo vàng.
Quanh quẩn vườn xưa xem lá rụng
Tần ngần lối cũ ngắm trăng tàn
Bên trời lẻ bóng, chim tìm bạn
Lặng lẽ vềđâu, cõi thế gian?
Như Thiền
BÀI HỌA 2
Thu Nào Khắc Khoải
Nhớ nhung, Thu gợn đám mây ngàn
Rừng ửng thẹn che đỏm dáng sang
Nàng Hạ đi rồi, thôi nắng ấm!
Sương chiều se lạnh thấm đêm vàng
Núi non trằn trọc lòng yêu nước
Tâm thức đớn đau chút lửa tàn
Lẻ bạn, Trăng vờn chơi sóng nước
Ước mơ? Thất thập để nhân gian!
Thái Huy Long
BÀI HỌA 3
TÀN THU
Sương thu dải lụa trải mây ngàn
Gió lạnh tràn về Bắc thổi sang
Đâu nữa nắng hồng mùa Hạđỏ
Chỉ còn hơi lạnh lá Thu vàng
Quê hương đánh mất niềm tin sáng
Đất nước chìm sâu cảnh héo tàn
Phương Bắc bao giờ ngưng gió động
Dân lành yên ấm chốn trần gian !
Triều Phong Đặng Đức Bích
BÀI HỌA 4
THU NHUNG NHỚ
Thu đến hơi thu toả núi ngàn,
Lá vàng rơi rụng đón thu sang.
Ai đem thu cũ vào tâm thức,
Ta nhớ ai xưa nhặt lá vàng.
Người biết gió về hương chốn cũ,
Nàng trông nắng đến ánh thu tàn.
Thu ơi sao lá rơi nhiều thế?
Có phải thu buồn chuyện thế gian?
Nguyễn Bá Khương
BÀI HỌA 5
THU BUỒN
Lãng đãng mây trôi tận cuối ngàn
Hắt hiu ngọn gió đổi mùa sang
Vừa nhìn nắng hạ tô hoa thắm
Lại thấy sương thu nhuộm lá vàng
Thương lắm bao người đang đói rét
Hận nhiều những kẻ quá tham tàn
Quê hương điên đảo thù xâm lấn
Bảo vệ sơn hà phải diệt gian
Ngô Đình Phùng
BÀI HỌA 6
THU HOANG TÀN
Quê Mẹ trông xa tít dặm ngàn
Miền Trung nước lũđổ dồn sang
Ruộng vườn chìm đắm trong dòng đục
Nhà cửa ngập sâu dưới sóng vàng
Thuở trước rừng xanh cây rậm rạp
Thu nay đồi trống cảnh hoang tàn
Dân tình khốn khổ lòng đau thắc
Trên dưới làm ngơ mặc thế gian
Võ Ngọc Lam
BÀI HỌA 7
THU VỀ THĂM MỘ EM Ở BI ĐÔNG
Rời khỏi Bi-đông biết biệt ngàn
Ta về thăm mộ chớm thu sang
Lá vàng buồn bã rơi đường cũ
Sương trắng ôm quanh khóc cỏ vàng
Ngoảnh mặt ra về lòng trĩu nặng
Mà hồn lãngđãng bóng chưa tàn
Tìm đâu bốn bể chân xiêu vẹo
Một bóng hình em, hởi thế-gian!
Đỗ Quyên,
Las-Vegas 16-11-11