TRUNG HỌC NÔNG LÂM SÚC CẦN THƠ
  Những giọt nước ngược dòng
 
Lên mạng ngày 7/4/2010

 

Người đời thường vẽ bức tranh Bà Nội,
Là mẹ chồng, luôn hà khắc Con dâu,
Nhưng cháu ơi ! Dù một hoàn cảnh nào,
Mỗi Bà Nội là tấm lòng của Biển.
 
Trong cuộc sống, họ nuôi con vất vã,
Đếm từng ngày, với tiếng hát lời ru…
Chín tháng cưu mang… đêm lại nguyện cầu,
Mong mọi sự bình yên cho con trẻ.
 
Những Bà Nội nuôi con trong nghèo khó,
Lại đơn thân chống chọi với thời gian.
Mua gánh bán bưng chợ sớm , chợ chiều…
Đèn hiu hắt như cuộc đời của Mẹ..
 
Nội muốn nói với con về điều ấy,
Họ đã từng vượt qua những nỗi đau,
Tiếng khóc trẻ thơ, luôn cả nụ cười,
Dù chua xót, nhưng luôn là hạnh phúc !!!
 
Những Bà Nội nuôi con bằng nước mắt,
Dần lớn lên, giọt lệ lại bấy nhiêu.
Con đến trường, Mẹ về với gánh xôi,
Chiều rảo bước, bán vội vàng tờ số.
 
Rồi mỗi tối, bên ngọn đèn chong nhỏ…
Tiếng: ê …a…dạy con trẻ đánh vần.
Mờ …e…me…Chưa đọc được chữ “Cha”!
Nay đã thuộc :“Mờ…e…me…nặng Mẹ…”
 
Nhiều hoàn cảnh, Nội muốn cho con biết,
Người mẹ nghèo, luôn chịu sự cô đơn,
Áo vá vai, lại đi biển một mình.
Chung quanh họ là những người xa lạ
 
Thế mà họ không lấy làm nao núng
An ủi mình: “ bài học của tương lai!”
Từng chén cơm thừa thải của nguời “dưng”
Họ đã nhận…để có dòng sữa ngọt…
 
Rồi cứ thế…Và mỗi ngày như thế!
Tình mẹ con luôn quấn quít bên nhau,
Áo rách, đói no, nước mắt, nỗi buồn…
Trời ban thưởng một đứa con thành đạt,
 
Tóc bà ấy bạc phơ theo năm tháng,
Đôi mắt mờ, không nghe kịp tri ân,
Chưa ăn ngon, áo đẹp của người thân,
Tim lạnh giá…vòng tay luôn rộng mở…
 
Con có biết, còn bao người mẹ trẻ,
Khi lâm vào một hoàn cảnh đau thương,
Họ nuôi con bằng nghề “gái ăn sương”
Lòng muốn khóc, giọt lệ…đành ngưng lại
 
Họ đã phải qua tay nhiều khách gọi,
Nhan sắc tàn để con được lớn khôn
Mẹ vẫn vui, vẫn thấy một niềm tin…
Cổng Đại Học, Con đi cùng chúng bạn,
 
Người Mẹ ấy, thật vô cùng vĩ đại !!!
Đáng được mọi người cho sự tôn vinh,
Con thành danh như trái ngọt trên cành,
Mẹ sung sướng, hái trái xanh đã chín.
 
Con nào biết có bao người mẹ khác,
Cả cuộc đời, luôn dành tặng cho con,
Bằng tình thương đã có sẵn trong lòng,
Được đền đáp, muôn vàn điều ruồng rẫy,
 
Họ giữ cháu, như từng chăm con trẻ,
Nuốt hạt cơm như sỏi đá vào lòng,
Thương con trai, cháu nội…lại lặng câm,
Vì khi trách, không còn nơi nương tựa.
 
Ôi !… Sao nghe nỗi buồn nào vương vấn,
Nhiều cuộc đời những bà Nội Việt Nam.
Theo thời gian, … nước mắt vẫn ngược dòng…
Ai nào biết…Những đêm trường như thế !!!
 
Xin hãy vẽ một bức tranh BÀ NỘI,
Tặng con Dâu báu vật của riêng mình,
Tặng con Trai những lời nói yêu thương…
Và trao trọn… TRÁI TIM cho Cháu Nội !!!
 
 
NGÔ CẨM HỒNG
Email:camhongcantho@yahoo.com
 
 
 
  Số lượt bạn đọc kể từ 01/9/2009 852051 visitors (2209833 hits) on this page!  
 
This website was created for free with Own-Free-Website.com. Would you also like to have your own website?
Sign up for free